Bình Bát Quê Nghèo

Có những lúc tôi ôm ngày mộng ngủ
Mơ trở về những ngày tháng xa xưa
Mái nhà tranh nằm dưới bóng hàng dừa
Con sông quê bên bồi và bên lỡ

Tuổi thơ ơi kỷ niệm nào một thuở
Đã cùng tôi và lũ bạn bên sông
Bên ao sâu ngồi câu cá rô đồng
Hái chia nhau từng trái thơm bình bát

Trái bình bát quê nghèo còn vị lạt
Không như là quả ngọt mãng cầu dai
Không như xoài khi chín vàng ngất ngây
Nhưng cũng đủ làm say lòng lũ trẻ

Tiếng võng trưa ầu ơ lời ru mẹ
Bụi chuối nào xào xạc tiếng lá đưa
Lũ trẻ thơ ơ ới gọi nhau đùa
Dầm đường cát trong ly đầy bình bát

Nhè nhẹ đưa chút hương thơm ngào ngạt
Bình bát nào từng muỗng chia cho nhau
Những hạt đen nho nhỏ như mãng cầu
Đứa sún răng cầm lên cười ngặt nghoẽo

Bình bát ơi một thời xa mấy nẻo
Nay tìm về nuôi nấng kỷ niệm xưa
Nhớ thật nhiều thuở nhỏ thích tắm mưa
Trên cầu khỉ nô đùa từng đứa nhảy

Bình bát ơi tìm thời gian sống lại
Đâu trái nghèo mộc mạc của tuổi thơ
Những ngày xưa còn dại đến bây giờ
Thương bình bát và lời ru của mẹ

Đọc bài thơ hay quá đưa tôi về những kí ức của tuổi thơ xin cám ơn tác giả Lưu Vĩnh Hạ

Thoáng quê

Quê hương trong mỗi người chúng ta thật thân thương và gần gũi. Nơi đó có nội! có ngoại !có ba có má và có trái bình bát tôi thương ! Trong cuộc sống đua chen vất vả với việc mưu sinh cơm áo gạo tiền lâu rồi tôi không còn nhớ gì đến niềm yêu thích những kí ức tuỗi thơ của vùng quê nghèo ! Hôm nay nhìn thấy trái bình bát chín mộng trên cành đưa tôi trở về những năm tháng tuổi thơ đầy kỉ niệm !

Năm đó khi vừa mới giải phóng cuộc sống của người dân chật vật khó khăn nhà chỉ có ờ ăn bo bo ! Hái Bình Bát dầm đá ăn ! Câu nói ấy như khắc sâu vào ký ức của bọn trẻ con xóm tôi !

Hàng ngày sau giờ học ra bờ sông Long Bình đốn củi chặt những vỏ cây gỗ dùng để đóng thuyền ghe thả đầy hai bên bờ sông ! Dùng xà ben nại những vỏ cây ra đem về phơi khô làm củi hồi đó làm gì có bếp gas như bây giờ ! Vác mỗi đứa một cái bao tải ra bờ sông tìm củi đem về !

Rồi gánh nước hồi đó nước máy không có muốn có nước máy phải mua và gánh nước thật xa ! Nhà nào cũng đầy lu hủ thau trữ nước ! Có ngày mình gánh vài chục đôi nước cái đòn gánh trên vai, nghĩ tới thấy mình giỏi quá trời ! Gánh nước nhà rồi gánh nước mướn cho hàng xóm kiếm tiền đi học ! Mình thích gánh nước vì nhà Ông Hai bán nước máy trồng rất nhiều cây bình bát ! Mỗi lần gánh xong hái đem về ít lắm cũng chục trái bình bát.

Còn trẻ con ở xóm tôi gọi là xóm Cù Lao nhà nghèo lắm quanh năm mưa xuống nước ngập hết con hẽm trong xóm nghèo. Nhà nào cũng nghèo mua gánh bán bưng. Nhà mình thì bán trái cây. Nhà nghèo nên ít khi có tiền ăn sáng mà chạy dọc theo bờ ao kênh rạch trong hẽm bắt cá bảy màu và hái Bình Bát, đến mùa chín rộ Bình Bát rụng đầy gốc cây chúng tôi lượm những trái chín vàng ươm, bẻ ăn tại chổ rất ngon ! Nhưng thích nhất là chọn những trái Bình Bát lớn chín vàng ươm đem về bóc vỏ dầm đường trộn đá mà ăn nó ngon làm sao đâu chỉ có cái phải nhã hột mõi miệng luôn ! Vị ngọt của bình bát trộn đường, tiếng sột soạt lanh canh lành lạnh của nước đá nghe là thèm rỏ dãi rồi !

Tuổi thơ với trái bình bát thật đậm đà khó quên ai đã từng ở miền quê sông nước chắc sẽ không bao giờ quên hương vị bình bát của quê nghèo ! Nơi đó có Má ! có ba ! có anh ! có chị ! có bạn ! có bè ! Dù bôn ba khắp bốn phương trời góc bể ai không một lần bồi hồi nhớ đến quê hương. Nơi ấy cái nón lá, đôi guốc, tiếng ru ầu ơi của má và có trái bình bát bên bờ luôn chờ đợi ngày trở về của những người con quê hương miền Tây ! Dầm đá bình bát ăn một bữa cho đã nghen !

BLHN

< Trở lại